Thấy Đơn Tà bị mình chọc đến cứng họng, Khương Thanh Tố biết tâm trí hắn đã rời khỏi khuôn mặt giống hắn của kẻ khác, bắt đầu chuyển sang chuyện khác, nàng bèn hỏi:
“Đúng rồi, chàng nói hắn tặng chàng lễ vật, là lễ gì?”
Đơn Tà cụp mắt, lắc đầu:
“Không rõ.”
“Quái lạ, tặng lễ mà người nhận lại không biết là gì, thật mới lạ.” Khương Thanh Tố vỗ vai hắn, cười nói:
“Yên tâm, rồi sẽ biết thôi. Chuyện cũng nói ra hết rồi, vướng mắc trong lòng cũng nên gỡ bỏ rồi chứ? Đi, ta dẫn chàng đi soi gương!”
“Không soi.” – Đơn Tà nhíu mày.
Khương Thanh Tố bĩu môi:
“Chàng không phải vẫn sợ chứ?”
Đơn Tà khẽ thở dài:
“Không phải sợ, chỉ là đang yên đang lành, soi gương làm gì?”
“Chàng không biết sao? Nữ nhân chúng ta rất thích soi gương đấy, sợ mình có chút gì không đẹp. Chàng đẹp như vậy, nếu đời này không soi nhiều lần, chỉ để người khác ngắm, thì lỗ vốn rồi.” Khương Thanh Tố nói một tràng lý lẽ ngụy biện, khiến Đơn Tà cũng không biết nói gì.
Tối hôm ấy, Khương Thanh Tố vẫn không ép được Đơn Tà soi gương. Gương trong phòng nàng đã bị hắn giấu mất, mà thứ Đơn Tà muốn giấu, dù nàng có lục tung cả khách điếm lên cũng chẳng tìm thấy. Vậy nên, chuyện soi gương – đành gác lại.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Trường Thích đã tới đưa tin.
…
Tối qua, Khương Thanh Tố và Đơn Tà mang nội đan của Bạch Cầu trở về. Nội đan phải do chính Bạch Cầu từ từ hòa vào thân thể, cần có thời gian và tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-nghe-vo-thuong-noi-on-tam/2746670/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.