“Bạch đại nhân, đi tiếp nữa ta không thể tiễn ngài rồi. Tân nương chưa đến nơi thì không thể rời kiệu, lá bùa này sẽ dẫn ngài xuyên qua Ly Hồn Đạo, đến Thập Phương điện nơi địa phủ.” – Chung Lưu vừa vươn vai vừa mỉm cười, mắt cong như trăng: “Không chỉ Vô Thường đại nhân đang chờ ngài, ta với Thẩm ca… cũng chờ ngài lâu lắm rồi đấy.”
Nói rồi, hắn đưa ngón tay trỏ chỉ về phía trước. Trong Ly Hồn Đạo sẽ không có đèn, ngoài hồn phách ra chỉ có Minh Hỏa có thể soi sáng.
Trần Mộc Nhi nhìn gã râu rậm cười với nàng, hắn dừng lại ở đầu đường Ly Hồn Đạo, phía trước chỉ là một mảng tối đen không thấy năm ngón tay. Nhưng chẳng bao lâu, lửa xanh lam bùng lên quanh kiệu hoa, hình thành một con đường sáng tách biệt khỏi các linh hồn xung quanh.
Dù linh hồn bay lượn trong Ly Hồn Đạo thế nào cũng không thể chạm đến Minh Hỏa. Đường nàng đến địa phủ sáng sủa, thẳng tắp, kiệu hoa vững vàng. Đến khi Minh Hỏa tan đi, một ánh sáng dịu nhẹ hiện ra trước mắt nàng, báo hiệu đã đến cuối đường.
Trần Mộc Nhi – hay đúng hơn là Khương Thanh Tố – là người đầu tiên trong lịch sử “gả vào địa phủ”.
Nàng vén rèm kiệu nhìn ra ngoài, trước mặt là Vong Xuyên Hà tối đen không gợn sóng, cầu Nại Hà bằng đá lớn vồng lên, xa xa là lầu các, đình đài. Phía sau đó là núi non sông nước mờ ảo trong sắc xanh.
Chốn này sao mà quen thuộc, như thể nàng đã đến vô số lần, thậm chí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-nghe-vo-thuong-noi-on-tam/2746674/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.