Camera đứng ở trước mặt, Giang Liễm buông cậu ra, giống như đối với anh em mà đưa tay lên vịn chặt đầu vai cậu.
Thực tập sinh ở phía sau tổ camera mong đợi nghênh cổ hỏi: “Tìm được chưa? ”
Lâm Gia giả bộ không nghe thấy, một bên cúi đầu mang giày, một bên tỉnh bơ mở mắt quét về phía Giang Liễm. Sắc mặt người kia như thường mà trực tiếp nhìn, khóe môi đúng lúc hé ra cười nhẹ. Trong con ngươi lại tràn đầy xa cách.
Lâm Gia đưa lưng về phía camera ngồi xổm xuống buộc dây giày, trong lòng đem khoản nợ tối hôm qua và khoản nợ vừa rồi chồng lên nhau tính toán một lần, thờ ơ ngẩng đầu lên, trước camera nói với mọi người không tìm thấy, không yếu thế chút nào mà giơ cằm lên với Giang Liễm, chậm rãi kéo khóe môi.
Vẻ mặt Giang Liễm hơi khựng lại, cũng không ngoài ý muốn nheo lại đầu lông mày. Thậm chí còn chủ động duỗi tay nắm chặt lòng bàn tay Lâm Gia, kéo cậu đứng lên.
Trong nháy mắt đứng dậy, Lâm Gia đột nhiên đổi chủ ý rồi.
Cậu xoay người nhìn về phía màn ảnh, mở ra hai lòng bàn tay rỗng tuếch, “Tôi không lục được bất kỳ vật gì. ”
Nhóm thực tập sinh xem náo nhiệt một mảnh than thở, tiện đà thất vọng không thôi mà đưa ánh mắt nhìn về phía Minh Nhượng bên kia. Nhưng mà trêи giường Minh Nhượng cũng không lục ra được điện thoại di động, nhóm thực tập sinh lại làm ầm lên muốn kiểm tra valy.
Quản lý lấy valy là đồ dùng riêng tư làm lý do, giơ tay lên đuổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-thinh/222769/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.