Lúc Lâm Gia trở về, lớp D đã tắt đèn. Trong phòng học không còn một bóng người, chỉ còn lại cameras hồng ngoại lẻ loi ở trong góc chuyển động. Lâm Gia lại xoay người lui ra ngoài, một thân một mình chậm rãi đến siêu thị mua chocolate ăn.
Đi về chưa tới mười lăm phút, Lâm Gia mở đèn trần trong phòng tập lên, nhét túi đồ vào chân tường trêи sàn nhà, mở ra một viên chocolate ngậm vào miệng trước, sau đó đứng trước gương co duỗi eo.
Cậu có một thói quen, thích lúc đang ép chân hoặc hạ eo mà suy nghĩ.
Mùi vị chocolate nồng đậm ở trong miệng tan ra, trong đầu Lâm Gia lại hiện ra hình ảnh buổi tối đứng ở ngoài cửa nghe thực tập sinh khác nói chuyện điện thoại với ông bà trong nhà.
Trêи hành lang có tiếng bước chân lặp lại càng ngày càng gần, ở trong đêm khuya yên tĩnh càng thêm rõ ràng. Tiếng người không cao không thấp mà vang lên: “Lớp D còn người nào chưa về sao? ”
Suy nghĩ của Lâm Gia đình trệ một giây, nghe được đây là thanh âm của Minh Nhượng.
Trong đầu hiện lên lại là mặt của Giang Liễm.
Giang Liễm không nói tiếp, nét mặt hiện lên vài phần hứng thú. Minh Nhượng tiến một bước trước cửa, đẩy cửa ra non nửa, liếc mắt nhìn vào người đang hạ eo trước gương, sau đó khẽ cười nói: “Cậu nhìn thử xem đây là ai? ”
Giang Liễm từ phía sau hắn đi tới, ngước mặt liếc mắt, không nói gì, cũng không lập tức thu tầm mắt lại.
Minh Nhượng nói: “Cậu nói người ta không chịu tiến bộ? ”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-thinh/222771/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.