Đêm cuối đông ở nước ngoài càng thêm buốt giá, một cơn gió lạnh từ sông rộng thổi qua, nhấc lên mái tóc ngang vai của Du An Lý.
Cô gái trước mặt đang khóc, mũi đỏ bừng vì lạnh nhưng vẫn gắt gao nắm tay áo của cô, giống như sợ cô sẽ xoay người bỏ đi.
"... Em không muốn nhường chị cho bất kỳ kẻ nào."
Nàng khóc đến khản cả cổ, cả người run rẩy trong gió, nhưng khi nói lời này, vẻ mặt nàng còn kiên định hơn trước.
Đôi mắt Du An Lý bị gió thổi làm khô, cô khẽ cau mày, chịu đựng sóng gió dâng trào, đôi mắt chua xót cũng không chớp.
Một lúc lâu sau, cô nhìn cô gái trước mặt, nhẹ giọng nói.
"Còn gì nữa?"
Tả Nhan sững sờ, không hiểu cô đang nói gì, ngập ngừng hỏi: "Cái, cái gì?"
Du An Lý nhìn vào mắt nàng, chậm lại lặp lại: "Trừ bỏ những thứ em vừa nói, em còn muốn gì khác không?"
Tả Nhan cuống cuồng suy nghĩ tới những gì nàng vừa nói. Sau khi phản ứng lại, nàng nắm lấy tay cô hỏi: "Vậy, những điều vừa nói đều có thể sao?"
Du An Lý dừng một chút mới trả lời: "Tôi không xác định."
Ánh sáng trong đôi mắt của cô gái đột nhiên ảm đạm, giống như một con đom đóm trong mắt nàng đã bị tiêu diệt.
Một ít lạnh lẽo chui vào khoang ngực từ hô hấp của cô, buộc Du An Ly phải mở miệng, phun ra ngụm trọc khí kia.
"... Nhưng có thể thử."
Cô nói, cúi đầu xuống, chậm rãi nắm lấy bàn tay đang nắm lấy cô.
Lòng bàn tay kia lạnh như băng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-tranh-ai-muoi-dong-nhat-giai-phau/2502509/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.