Trước khi rời Washington, Karl từ trước đến nay luôn vắt chày chảy ra nước đã đề nghị một hợp đồng mới.
Những điều khoản trên đã là đãi ngộ cao nhất mà hắn có thể đề ra.
Cho dù thế giới bên ngoài nghĩ gì về Karl, bên này đều giữ lập trường hắn là cấp trên không tồi, Du An Lý cũng không nghi ngờ điểm này.
Nhưng cô vẫn uyển chuyển từ chối hợp đồng mới.
"Cô vừa mới mất đi cơ hội mà đối với cô là cơ hội tốt nhất."
Carl rất ít khi lộ ra biểu tình không vui như vậy, hắn luôn bày ra gương mắt tươi cười đối đãi với mọi người, bởi vì hắn cảm thấy mình không cười thoạt nhìn giống như quá cổ hủ, sẽ khiến người ta có khoảng cách.
Nhưng Du An Lý vẫn duy trì trầm mặc, mặc dù cô biết cứ như vậy sẽ chọc giận hắn.
"Nói cho tôi biết, tôi còn chưa nghe nói tên của công ty cho cô đãi ngộ, nếu không tôi sẽ không chấp nhận chuyện này."
Khi nói câu này, tâm tình của Karl đặc biệt thấp, đặt ly cà phê xuống, thậm chí còn phát ra thanh âm giòn giã.
Du An Lý cấp cho hắn một mặt xin lỗi, bởi vì nói đúng ra, cô đã phản bội hắn.
Ngay cả khi nơi này cũng không nói về "ước mơ" cùng " tin tưởng".
Cuối cùng, Du An Lý cũng không đưa ra câu trả lời làm hài lòng hắn, chỉ không nói một lời lấy đồ của mình, đi ra khỏi văn phòng giữa một mảnh mắng bằng tiếng Trung của Karl.
Phải rời đi một nơi mà mình dùng toàn bộ tâm huyết phấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-tranh-ai-muoi-dong-nhat-giai-phau/2502510/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.