Tiếng ồn ào của những người trong toa tàu điện ngầm rõ ràng không phải là nơi thích hợp để ôn chuyện.
Ngô Duyệt Lâm giống như có việc phải làm, đến điểm dừng tiếp theo, vội vàng trao đổi thông tin liên lạc với Tả Nhan, chào tạm biệt hai người, sau đó xoay người bước ra khỏi toa tàu.
Sau khi cửa toa đóng lại, Tả Nhan vẫn nhìn theo bóng lưng của cô, cố gắng tìm ra bộ dáng trong trí nhớ, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nói: “Đẹp lắm sao?”
Tả Nhan gật đầu tán thành: "Lúc còn nhỏ cậu ấy đã xinh đẹp, hiện tại lại càng xinh đẹp hơn."
Du An Lý thu hồi tầm mắt, mở khóa điện thoại, thuận miệng nói: "Em lúc nhỏ cũng rất xinh đẹp."
Tả Nhan sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn qua, mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt giống như không tin những gì mình vừa nghe thấy.
Du An Lý không mặn không nhạt nói nửa câu sau: “Đáng tiếc hiện tại thì không.”
Tả Nhan: “…”
Nửa đoạn đường sau, Tả Nhan vẫn lén tìm cơ hội dùng điện thoại nhìn mặt mình, ý đồ so sánh rốt cuộc mình khác với trước kia ở nơi nào.
Đáng tiếc là không tìm thấy ảnh chụp trước kia, cũng không thể xác định được đối lập bằng mắt thường, chỉ có thể buồn bực nhìn đông nhìn tây, cũng không buông tha hàm răng, cho đến khi Du An Lý đứng lên kéo tay nàng, nói: “Tới rồi, xuống tàu.”
Tả Nhan vội vàng cất điện thoại vào túi áo, bị cô kéo qua đoàn người trên tàu, bước xuống tàu điện ngầm.
Du An Lý một đường lôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-tranh-ai-muoi-dong-nhat-giai-phau/2502553/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.