Tả Nhan không biết Du An Lý có thể nhìn thấu tiểu tâm tư của nàng từ "ước pháp tam chương" mà lúc sáng nàng nói hay không, cho nên sau khi nói lời này liền ngừng hô hấp, không chớp mắt mà nhìn phản ứng của cô.
Du An Lý vẫn đứng ở cửa, hai tay ôm ngực, giống như chủ nhân của ngôi nhà không phải là cô.
Đứng dưới ánh sáng ban công, Tả Nhan không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, cho nên lúc chờ đợi cũng không khỏi lo lắng.
Mặc dù ngay từ đầu Du An Lý đã nói có thể thuê phòng đơn cho nàng, nhưng Tả Nhan vẫn cảm thấy như vậy quá mặt dày, trước khi nói ra chính là một phen giãy dụa.
Tả Nhan thật sự không biết trong lòng Du An Lý nghĩ gì, trước kia nàng chỉ dựa vào đoán mò, hiện tại nhiều năm trôi qua có thể đoán đúng hay không cũng rất khó nói, nhưng thời gian này nàng cũng đang thử, giống như đã từng thử thăm dò nguyên tắc cùng điểm mấu chốt của Du An Lý.
Cho dù đó là những lời lấy lòng nàng nói lúc sáng, hay những lời nàng dùng ngữ khí thuận miệng hỏi cô, tất cả đều là nàng đều đã cân nhắc.
Tả Nhan muốn biết Du An Lý có thể chấp nhận nàng đến trình độ nào.
Mặc kệ lý do cùng động cơ là gì, chỉ cần cô dám để mình tiến xa một bước, Tả Nhan sẽ có đủ tự tin tiến hai bước cho đến khi "Tu hú chiếm tổ" ăn vạ không chịu rời đi mới thôi.
Da mặt là cái gì, liêm sỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-tranh-ai-muoi-dong-nhat-giai-phau/2502554/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.