“Chị đang ở đâu?”
Tả Nhan đang cầm điện thoại đứng trước cửa nhà hàng, vừa nhìn đông nhìn tây vừa hỏi người ở đầu dây bên kia.
Tại sao đi đậu xe lâu như vậy còn chưa quay lại?
Nửa giây sau, thanh âm của Du An Lý từ bên kia vang lên, “Vừa mới đậu xe xong, có người ở phía trước lùi xe nửa ngày không ra được.”
Nghe những lời này, Tả Nhan tưởng tượng ra biểu tình của Du An Lý lúc đó, đột nhiên bật cười.
“Vậy chị nhanh lên, tôi đói rồi.” Nàng bất giác phóng nhẹ ngữ khí, nói với Du An Lý.
Hôm nay, sau khi dành một ngày tìm ra mấu chốt của vấn đề, Tả Nhan cũng coi như bất cứ giá nào, người trưởng thành nên mặt dày một chút, "Ích lợi" trước mặt, mặt mũi tính là cái gì.
Khi thanh âm của Du An Lý vang lên lần nữa, cùng lúc phát ra từ điện thoại và sau lưng nàng.
“Vậy cho nên tôi mới bảo em vào gọi đồ ăn trước.” Cô nói rồi cúp điện thoại.
Tả Nhan xoay người lại, cất điện thoại vào túi áo khoác, liếc nhìn cô một cái, sau khi xác nhận lại biểu hiện của cô mới cảm thấy yên tâm, sau đó trả lời "Tôi chỉ muốn đứng đây chờ thôi, không được sao?"
Du An Lý cười cười, mang nàng vào nhà hàng.
Trong lòng Tả Nhan đắc ý cười một tiếng --- nhìn xem, rõ ràng là thích như vậy, nhưng ngoài miệng lại không thừa nhận.
Du An Lý đã đặt trước chỗ ngồi, ở cạnh cửa sổ.
Tả Nhan nhìn thấy vị trí này mạc danh có chút chột dạ, liền liếc mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-tranh-ai-muoi-dong-nhat-giai-phau/2502575/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.