Nguyễn Nhược Khê mắt lạnh nhìn các đại thần đang quỳ gối ở đây, không biết đang nghĩ cái gì, ra lệnh: ” Tiểu Lí Tử tâm tư của ngươi uổng phí rồi, chúng ta đi thôi.”
” Dạ, nương nương.” Tiểu Lí Tử trong lòng thầm than, không biết mấy vị đại thần này bướng bỉnh cái gì, chỉ hại cho chính mình, nhưng bọn họ lại muốn vậy.
Nguyễn Nhược Khê đứng dậy vừa muốn bước đi, chợt nghe thấy hai tiếng:
“Thần tham kiến nương nương.” Tả hữu Thừa tướng mở miệng trước.
Sau đó là một lạt tiếng hô ngay ngắn vang lên:
” Chúng thần tham kiến nương nương.”
Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới lại ngồi xuống, cố ý cầm lấy chén trà chậm rãi uống, bọn họ nghĩ bọn họ mở miệng, nàng sẽ lập tức để bọn họ đứng lên sao chứ? Nàng cũng không phải là người lương thiện gì, nhưng có thù tất báo.
Đã quá lâu, không thấy nàng nói chuyện, các đại thần biết nàng cố ý. Trong lòng lúng túng không hề thoả mãn, cũng không dám trực tiếp biểu đạt ra ngoài mặt, đành phải tiếp tục hành lễ:
“Chúng thần tham kiến nương nương, thỉnh nương nương phân phó.”
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới buông chén trà phân phó:
“Đều đứng lên hết đi.”
” Tạ nương nương.” Mấy đại thần rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, bời vì quỳ lâu quá, chân bị tê cứng, chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau đứng dậy.
” Các ngươi đều trở về đi, ta sẽ khuyên Vương chia đều ân sủng.” Nguyễn Nhược Khê phân phó, nàng cũng không quên chứng tỏ mình sẽ khuyên Vương, Tây môn Lãnh Liệt muốn lợi dụng nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-vuong-sung-thiep/171799/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.