Chờ Phượng Minh rời đi, Tây Môn Lãnh Liệt mới ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhếch lên nhìn nàng hỏi: ” Các ngươi quen biết nhau sao?”
” Quen biết.” Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, đột nhiên cười thật tươi.
” Ngươi cười cái gì?” Giọng nói của Tây Môn Lãnh Liệt nhấn mạnh, sắc mặt khẩn trương, cực kỳ khó nhìn.
” Ngươi thấy ta cười không đúng sao? Thử hỏi trong hoàng cung này, ai lại không biết quốc sư chứ?” Nàng hỏi ngược lại, vấn đề này thật ngu ngốc.
” Các ngươi khi nào thì quen biết chứ?” Giọng nói Tây Môn Lãnh Liệt mang theo nguy hiểm, cho dù thế nào thì nàng vừa vào cung, trong khoảng thời gian ngắn như thế, làm sao có thể quen biết hắn được.
” Vừa mới.” Nàng thuận miệng trả lời.
” Vừa mới?” Tây Môn Lãnh Liệt thiếu chút nữa không thể khống chế được, vừa mới quen biết liền gọi nhau bằng tên thật thân mật, mà lại Phượng Minh lại không phải là hạng người hời hợt, xem ra mình đã xem nhẹ nàng.
” Ngươi tìm hắn có việc gì?” Đây mới là vấn đề mà hắn quan tâm.
” Không việc gì, chỉ là tùy tiện tán gẫu .” Thái độ của Nguyễn Nhược Khê tùy tiện trả lời.
Tây Môn Lãnh Liệt bị thái độ thờ ơ của nàng chọc giận, hắn quát lên:
” Tùy tiện tán gẫu, ngươi không biết nữ nhân trong hậu cung không thể tùy tiện gặp nam nhân khác sao?”
” Biết, nhưng ngươi đừng quên, trừ việc ta là nữ nhân trong hậu cung, hắn là nam nhân ở bên ngoài ra, chúng ta còn có thân phận khác, ta là Huyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-vuong-sung-thiep/2650318/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.