Nguyễn Nhược Khê cả ngày cũng không thấy bóng dáng Tây Môn Lãnh Liệt, mang theo Tiểu Ngọc đi dạo xung quanh rừng cây, cũng không phát hiện bóng dáng hắn, đành phải trở lại trong lều.
Cho đến lúc ăn cơm tối, hắn mới đi đến với sắc mặt khó coi.
“Còn tức giận sao, ta nói rồi, lần sau sẽ không như vậy, được rồi, cười một cái đi.”Nguyễn Nhược Khê ôm cổ hắn, làm nũng nói.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như hoa của nàng, ánh mắt nghịch ngợm, oán khí trong lòng Tây Môn Lãnh Liệt lập tức biến mất vô ảnh vô tung (không còn chút tin tức),kỳ thật không phải hắn giận nàng, chỉ là hắn có chút không hiểu chính mình.
“Ăn cơm đi.”Hắn trốn tránh một chút.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê rất nghe lời buông hắn ra, ngồi bên cạnh hắn.
Cùng hắn ăn xong cơm chiều, mới kéo tay hắn nói:
“Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”Kỳ thật nàng muốn nói cho hắn, thân phận thật của nàng, nàng không muốn hắn coi mình là Vũ Khuynh Thành, nàng cũng không muốn thay Vũ Khuynh Thành nhận cừu hận của hắn. Nàng muốn được được hưởng thụ tình yêu với hắn.
Bước chậm chậm dưới ánh trăng, nàng nghĩ nên mở miệng nói với hắn như thế nào, hắn mới có thể tin, trộm nhìn hắn vài lần, lại phát hiện sắc mặt hắn không tốt, dừng chân quan tâm hỏi:
“Chàng làm sao vậy? Có tâm sự sao?”
“Không có.”Tây Môn Lãnh Liệt lắc lắc đầu, nàng sao biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì chứ?
“Vậy có muốn nghe chuyện xưa không? Ta kể chuyện xưa cho chàng nghe.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên nói sang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-vuong-sung-thiep/2650363/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.