Trong Tử Uyển “Nương nương, người không đợi vương sao?”Tiểu Ngọc thấy nàng cởi áo khoác chuẩn bị ngủ, kỳ quái hỏi.
“Ừ, không đợi, đêm nay vương sẽ không tới.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu.
“Nương nương sao biết, vương nói sao?”Tiểu Ngọc nghi hoặc hỏi, sao mình lại không biết.
“Tiểu Ngọc, chuyện này không cần người nói, người là vương, dù sao người cũng biết cân bằng hậu cung thế nào, các nàng cũng là nữ nhân của vương, cho dù là vương thích hay không thích, đây cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm của người.”Nguyễn Nhược Khê cười nhạt giải thích nói. Kỳ thật lòng của nàng so với ai cũng đau hơn, nhưng chỉ có thể phớt lờ đi.
“Nương nương, trên đời này, chỉ sợ không nữ nhân nào thấu tình đạt lí như nương nương, trách không được vương thích nương nương như vậy.”Tiểu Ngọc xúc động nói.
“Tiểu Ngọc, ta không phải rộng lượng, ta là không muốn vương khó xử, có thể người còn thống khổ hơn ta, đối với người không thương tiếp tục kéo dài cũng không phai chuyện vui vẻ gì.”Nguyễn Nhược Khê ra vẻ thoải mái nói.
“Nương nương, lời như vậy sợ chỉ có mình người nói ra thôi.”Tiểu Ngọc sao lại không biết nàng đang gạt chính bản thân mình.
“Tiểu ngọc, yêu một người, là phải suy nghĩ cho hắn, chứ không phải cho hắn thêm phiền toái, vui sướng của hắn, cũng vui sướng của ta.”(sao ta thấy câu này chuối qúa thể, với ta, hạnh phúc của người mình yêu phải do mình mang lại mới là hạnh phúc, nếu do người khác mang lại thì cũng chỉ có thể nói là mình bình yên thôi) Nguyễn Nhược Khê nói, tuy lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-vuong-sung-thiep/2650364/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.