Ngự thư phòng.
“Thần tham kiến vương.”Phượng Minh đi vào quỳ xuống đất hành lễ nói.
Tây Môn Lãnh Liệt ngồi ở nơi đó, vẻ mặt tái mét, phẫn nộ nhìn hắn, không nói một lời.
Phượng Minh biết hắn cố ý trừng phạt mình, một khi hắn đã không cho mình đứng lên, vậy mình cứ quỳ đi.
Nhìn thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, Tây Môn Lãnh Liệt rốt cục tức giận.
Ba một tiếng, bàn tay đánh lên trên bàn, sau đó giận dữ hét lên:
“Phượng Minh, ta đã nói qua với ngươi cái gì? Vì sao muốn nói cho nàng? Nói.”
“Vương, là Nhược Khê nàng tự mình chạy tới hỏi ta, ta chỉ có chỉ bẩm báo sự thật cho nàng.”Phượng Minh trả lời đương nhiên.
“Phượng Minh, đây là ngươi ngụy biện.”Tây Môn Lãnh Liệt tức giận trừng mắt hắn.
“Vương, ta thừa nhận ta quả thật có tư lợi, ta hy vọng Nhược Khê có thể hy sinh bản thân thay người phá trừ lời nguyền, chuyện đã như vậy, vương, người nên dùng thời gian còn lại ở chung với Nhược Khê.”Phượng Minh nhìn hắn không hoảng hốt cũng không sợ hãi nói.
“Thời gian còn lại sao?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cười lạnh nói
“Ta sẽ không để nàng hy sinh vì ta.”
“Vương có một số việc không phải do ngươi, quan trọng là Nhược Khê nghĩ như thế nào, nàng yêu người, nàng cũng không muốn nhìn người chịu thống khổ như thế?”Phượng Minh vô cùng tự tin, nàng sẽ vì vương hi sinh tất cả.
“Phượng Minh, ta thật muốn một quyền đánh chết ngươi.”Tây Môn Lãnh Liệt nắm tay thành quyền.
“Vương, từ lúc người bị nguyền rủa, tâm nguyện của Phượng Minh chính là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-vuong-sung-thiep/2650372/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.