"Đừng động Yêu tuyết, nhìn xem Mẹ đi." Niệm Niệm khổ sở nói.
"Mẹ —— "
"Mẹ —— "
Bạch Tuyết lông mi hơi giật giật, tựa hồ có dấu hiệu muốn tỉnh.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau Bạch Tuyết tỉnh lại, nhìn chung quanh một chút, nhìn bọn nhỏ trước mặt.
"Mẹ có phải là nằm mơ hay không? Các con đã trở về." Bạch Tuyết đưa tay ôm lấy Niệm Niệm và Thiên Tầm.
"Mẹ, là Yêu tuyết đã cứu chúng con, nếu không chúng con sẽ bị Mẹ xem như tủ lạnh mà ăn !" Niệm Niệm đáng thương nói.
"Mẹ không có bản lĩnh, bảo vệ không được các con!" Bạch Tuyết đau lòng nói.
"Mẹ đừng đau lòng, chúng con qua một khoảng thời gian liền khôi phục thể lực , đến lúc đó có thể so với hiện tại lợi hại nga, còn cái lão vu bà kia, ba người chúng con luyện tập nhiều thì có thể đánh thắng bà ấy!
"Mẹ hiện đang lo lắng, cha con có phải hay không cũng bị bà ấy giam giữ !" Bạch Tuyết quá nhớ Lãnh Dạ, vì phải sinh con cho anh, mà nay anh lại biến mất không thấy!
"Nga ——" Bạch Tuyết nghĩ tới Lãnh Dạ, bỗng nhiên đầu đau lợi hại hơn, không khỏi kêu ra tiếng!
"Mẹ làm sao vậy?"
"Mẹ là có chút đau đầu, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì đâu."
"Mẹ —— "
Lúc này, Ức Ức thanh âm theo cửa hang động truyền đến.
"Ức Ức?" Bạch Tuyết giật mình, không ngờ Ức Ức cũng tìm tới chỗ này , nhìn xem con trai của cô thật lợi hại, con trai tuy vóc dáng còn nhỏ như vậy, nhìn con trai hướng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-vuong-tong-giam-doc-vo-yeu-duoc-cung-ma-hoang/1747948/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.