"Tôi cũng vừa phát hiện ra." Vân Lăng thờ dài: "Hạn sử dụng của gạo và bột mì trong siêu thị đều giảm xuống, qua một thời gian, khẳng định không thể ăn được nữa."
Lục Xuyên kinh ngạc: "Cô có thể nhìn thấy hạn sử dụng của nguyên liệu nấu ăn không thuộc trò chơi sao?"
"Ừ." Vân Lăng gật đầu: "Ngày chơi +1, thời hạn sử dụng lương thực -20."
"Tôi không nhìn thấy thời hạn sử dụng của bánh quy, nước tương, chỉ có thể phán đoán từ hương vị, nấm mốc." Lục Xuyên nói.
"Có thể là do lưu trữ trong kho?" Vân Lăng suy đoán: "Lúc vận chuyển ở siêu thị, tôi cũng không nhìn thấy."
Lục Xuyên im lặng, hơn nửa ngày mới nói: "Không nghĩ tới làm lãnh chủ có thể có được nhiều đặc quyền như vậy."
Vân Lăng bật cười: "Dù sao cũng là đạo cụ truyền thuyết có thể so sánh với trang bị màu cam."
**
"Thịt ướp của tôi!!" Trong nhà gỗ, Vưu Tình Văn phát ra tiếng hét đau thấu tim.
Vào cuối mùa xuân, cô ấy nghĩ về thời tiết nóng vào mùa hè và một số thực phẩm được đặt ngay sau đó. Tốt hơn là bôi muối tinh chế thành sản phẩm ướp.
Trùng hợp bọn họ càn quét siêu thị, cướp từ bên trong không ít muối ăn. Vưu Tình Văn lúc này bôi muốn cho thịt, ướp trong 2-3 ngày, sau đó treo ở nơi thoáng mát cho khô ráo.
Theo lý thuyết, suy nghĩ của cô ấy không sai. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, sáng nay rời giường kiểm tra, phát hiện trên thịt vậy mà mọc lông!
Mắt thấy thịt cũng không thể ăn, Vưu Tình Văn vừa tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-chu-tan-the/518554/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.