Hắn và nàng ngồi ở kiệu rồng tinh xảo, Thất công chúa cũng vào ngồi với nàng. Thái hậu, hoàng quý phi, quý phi đi bằng kiệu nhất phẩm. 5 phi ngồi chiếc kiệu còn lại. Hai vương gia leo lên ngựa chờ sẵn, đoàn tùy tùng và binh lính xếp hàng phía sau. Muốn đi đến chùa Tịnh Bình trên núi Thập Trì cũng mất khoảng hai canh giờ. Hắn ngồi đối diện nàng, đem theo một đống tấu chương, lại còn bắt nàng mài mực cho hắn viết. Có công chúa ở đây nên nàng đành thuận theo để giữ thể diện cho cả hai. Sau đó, chắc vì mệt mỏi nên Thanh Tuệ ngáp ngáp vài hồi rồi gối đầu trên chân nàng ngủ ngon lành. Nhạc Mỹ bèn buông đĩa mực xuống: “bổn cung mỏi tay rồi, hoàng thượng tự mài đi”_ “hoàng hậu trước là chính thê hiền thục, cư nhiên phải mài mực đèn sách cho phu quân chứ” – hắn chống tay lên cằm nói. “nhưng thời thế bây giờ đã đổi thay. Tạm thời bổn cung chưa nhớ j cả” – nàng vừa xoay xoay cổ tay vừa nói. Hắn ngang đó cũng k nói gì cả cúi đầu viết tiếp. Nhạc Mỹ đem chiếc bánh đậu đỏ to đùng nhét vào miệng. “vẫn giống heo như xưa, điểm này may ra còn là dấu ấn” – hắn k nhìn nàng mà chỉ nhìn xuống tấu chương. “ương...” – (ngươi..)nàng muốn nói nhưng giờ nàng đang mắc nghẹn, nuốt k trôi. Đây chính là tật xấu của nàng: ăn nhiều nhưng chẳng béo. Nhạc Mỹ vỗ vỗ ngực, uống bát canh sen nóng bên cạnh: ‘phù cuối cùng cũng xuống’. nàng quá ư xấu hổ, vén rèm cửa nhìn ra ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-cung-la-nha-cua-hoang-hau-ta/2309998/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.