Editor: Âu Dương Nhược Thần “Công chúa, ngươi đừng bi quan như vậy, trời không tuyệt đường người, mọi chuyện cuối cùng sẽ có chuyển biến tốt.” Nhìn phượng nghĩa dương không che dấu bi ai được mà toát ra, Long Y Hoàng không ngừng an ủi nàng. “Hoàng tẩu, ngươi rất tốt, ” phượng nghĩa dương yếu ớt nhìn nàng mỉm cười, trong mắt nỗi buồn sâu nặng, khóe miệng bình tĩnh gợi lên: “Nhưng, người càng lạc quan , lại càng là người mang tâm sự nặng nề, cho dù nội tâm đã bị vỡ nát, vẫn chỉ dùng mỉm cười mà che dấu, lần lượt nói với người khác rằng bản thân mình không sao cả cùng không thèm để ý mọi chuyện, kỳ thật, cũng đã sớm đem mình bức đến mép bờ sụp đỗ.” Long Y Hoàng hơi hơi dừng lại, cười nói: “Công chúa điện hạ, ngài có thể không cần thông minh như vậy không? Hoặc là, không cần sắc sảo như vậy đem toàn bộ mọi chuyện tình đâm thủng? Dựa theo ngươi nói, như vậy, mộ tử công chúa chẳng phải là trong hoàng cung là người tâm sự nặng nhất sao?” Phượng mộ tử dường như nghe được có tên của mình xuất hiện, nghiêng đầu qua, trong mắt ngân ngấn nước: “Các ngươi đang nói ta sao?” “Mộ tử đúng không rành thế sự đơn độc tinh khiết, chỉ là…”. “Không nói những lời này , chúng ta tán gẫu việc khác , ” Long Y Hoàng vội vàng đánh gảy lời phượng nghĩa dương, nàng chỉ chỉ nhánh cây hoa mai trụi lủi trong vườn hoa, nói: “Không biết ở nơi đây, hoa mai nở rộ sẽ là dạng gì? Có phải hay không cũng thực nhiều? Ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-cung-thai-tu-phi/156387/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.