- Đạo hữu, đám nhím này rất lợi hại, đừng…Trần Ức định nói đừng tới, chẳng qua còn chưa nói xong, đã thấy Giang Tả cầm đao chém chết một con nhím lớn.Mà nhím lớn vừa chết, đám nhím còn lại liền hỗn loạn, sau đó toàn thể chạy trốn.Giang Tả rút đao nhìn Trần Ức:- Đừng gì?Khóe miệng Trần Ức khẽ giật, cười nói:- Tả ca đừng để bị làm bẩn quần áo!Giang Tả không để ý tới đám người, lập tức quay người đi, chẳng qua trước khi đi, nó:- Đuổi theo!Ba người liền vui mừng, đuổi theo đại lão, không ăn thịt cũng có canh!Nơi nào đó ngoài Tiên Linh động phủ.Tĩnh Nguyệt nói:- Bỏ lại bọn họ không tốt sao? Chẳng may thực có nguy hiểm!Tô Kỳ khoát khoát tay:- Không sao, trên người họ có pháp bảo của em, chưa chết ai.Tĩnh Nguyệt khinh bỉ:- Đưa pháp bảo bao giờ vậy?- Có thể không đưa sao, nghe nói nếu lần trước không bắt được đầu Huyết yêu kia, chúng ta đã chết thảm trọng rồi.
Đây là đại ân, Nguyệt Liên Thánh địa chúng ta nhận ân thì phải báo.- Vậy nha đầy em dọa họ làm gì?- Sư thúc sai thế a, ai bảo họ không nói người giúp chúng ta kia là ai? Cho nên sư thúc muốn dạy dỗ họ một trận.Tĩnh Nguyệt lắc đầu, nói tiếp:- Nếu như vậy, chúng ta phải đi tìm cửa vào truyền thừa.
Còn nữa, không phải là tiểu tử Giang Tả kia không trả lời thôi sao? Có thể không thể hiện cái mặt oán phụ này ra được không? Chuyên tâm một chút, sư tỷ đây không muốn bị em hại chết đâu!- Anh ấy chưa bao giờ không trả lời tin của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-ba-ta-la-thanh-nu/1838435/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.