Người kia có chết hay không, Giang Tả không quan tâm, nhưng hắn rất để ý thời hạn bảy ngày kia, nếu quá thời gian mà chưa kích hoạt đồng tiền, vậy dù có gom đủ cũng không ý nghĩa nữa.
Lúc này, Kiều đạo sĩ nói:- Tiền bối, có cần tôi gọi điện không? Có lẽ vãn bối có thể giúp một chút.
Giang Tả nhìn Kiều đạo sĩ, cuối cùng gật đầu.
Sau đó Kiều đạo sĩ gọi điện thoại.
Một hồi sau, Kiều đạo sĩ liền nói với Giang Tả:- Tiền bối không cần lo lắng, mười phút nữa người kia sẽ đến!Giang Tả gật đầu.
Sau đó hắn lại nhìn tới mấy đồng tiền.
Lúc này, Kiều Tinh vội nhỏ giọng với cha mình:- Chưa, cậu ta vừa rồi muốn thử xem mấy đồng tiền, có tiền bị con cự tuyệt!Kiều đạo sĩ xạm mặt lại, hắn muốn cho con gái mình một bạt tai, có điều vẫn đi tới bên cạnh Giang Tả:- Tiền bối có hứng thú với đồng tiền?Giang Tả nhàn nhạt hỏi:- Đây là đồng tiền đặc thù sao?Kiều đạo sĩ lúng túng:- Không đặc thù sao?“…” Giang Tả lắc đầu:- Tôi không thấy có chỗ nào đặc thù cả, rất bình thường.
Kiều đạo sĩ càng lúng túng hơn:- Thực ra thì cái này là tiền Trấn tà, nghe nói có thể xu cát tị hung.
Giang Tả nhìn lại, trong đó có bảy đồng tiền, về phần có thể xu cát tị hung hay không, Giang Tả thực không thể phán đoán.
Bởi, sáu trong bảy đồng tiền này quả thực có huyết tinh rất nặng, có lẽ có đặc thù.
Nhưng Giang Tả không hiểu nhiều về mặt này.
Giang Tả nói thực:- Tôi không hiểu.
Kiều đạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-ba-ta-la-thanh-nu/1838445/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.