Tại Biệt thự Phú Gia .
Căn Phòng Trống không , không khí lạnh lẽo quản gia đứng phía sau anh cũng hoảng sợ run người vì anh quá lạnh lùng . Anh giơ tay lên ho nhẹ một cái , nhắm mắt hỏi :
- " À...ừm Cô ta Về chưa ? "
- " Ý của thiếu gia là cô nào ạ "
- " Thiếu...Thiếu phu nhân , cô ta đi đâu rồi bây giờ sao còn chưa về " Anh đỏ mặt quay đi chỗ khác ngượng ngùng .
Quản Gia cố nén cơn cười đi và nghẹn giọng trả lời . " Tôi cũng không biết đâu cậu chủ , cô không báo gì cho tôi biết cả...vậy...cậu mún ngồi đợi phu nhân vè hay sao ạ " .
- " Hứ..cô ta tưởng mình là ai...tại sao tôi phải chờ...tôi đi ngủ trước đây " anh ngượng ngùng trả lời .
- " Vâng "
Vừa bước lên lầu anh dừng chân lại và nói với quản gia : " Để cửa đấy đi "
- " Phụt , Vâng ạ "
_________________________________________
12h khuya .
Anh vẫn chưa ngủ được nằm trằn trọc trên giường lăn qua lăn lại , ra ngoài phòng khách đi tới đi lui , để chờ cô về nhưng không thấy đâu dù rất tức giận nhưng anh cũng mún giữ mặt mũi nên không mún gọi hỏi cô ngồi ghế sofa chờ đến sáng .
Mở mắt ra , mơ mơ màng thì nhìn thấy Cô đang ngồi uống cafe bênh ghế đối diện . Anh ngồi bật dậy dụi dụi mắt . Cô đặt cốc cafe xuống sát lại gần anh và hỏi : " Nghe nói có người hôm qua ngồi chờ tôi về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-cong-dung-nhu-vay-ma/1922345/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.