Edit: lá
Beta: bót
***
Sau khi nghe được lời hắn nói, ánh mắt Dư An An hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó lại bình tĩnh nhìn hắn: “Thật sao?”
Phó Thời Giác bật cười: “Tôi còn phải lừa cô à? Được rồi, đi vào xem có đồ gì cần lấy không, nếu không muốn mang theo thì mua lại sau cũng được.”
Dư An An bất động, nghi hoặc nhìn hắn: “Không phải anh nói anh cũng tới đây để lấy đồ sao?”
“Đồ của tôi ở lầu trên.” Phó Thời Giác chỉ lên phía trên.
“Vậy lát nữa tôi có thể lên lầu của anh xem không?” Dư An An mang vẻ mặt chờ đợi, cô nhớ rõ hồi đó ngay cả Dịch Trạch cầm nhiều tiền cũng không thể mua được phòng ở tầng trên.
Phó Thời Giác nhướng mày: “Sao lại không thể? Tôi lại không kim ốc tàng kiều (1).”
(1) Kim ốc tàng Kiều - 金屋藏嬌: Nghĩa là “Nhà vàng cất người đẹp”. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.
Dư An An cũng không nghĩ tới Phó Thời Giác sẽ trả lời như vậy. Nói thẳng ra thì, ừm, về vấn đề này, từ trước nay cô cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng mà thấy bộ dáng bằng phẳng của hắn, cô liền tin tưởng vậy.
“Ba ba, kim ốc tàng kiều là gì vậy ạ?” Gia Bối ngửa đầu tò mò nhìn Phó Thời Giác.
Dư An An hừ lạnh: “Đáng lắm! Anh từ từ giải thích cho hai con hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-cong-ly-hon-di/2400351/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.