Editor: lá
Beta-er: bót
***
“Đẹp không?” Tiếng nói trầm thấp của Phó Thời Giác vang lên bên tai cô, thậm chí Dư An An còn không biết hắn đã đến bên cạnh cô từ lúc nào.
Dư An An rất nhanh liền thu hồi sự bối rối của mình, sau đó ra vẻ hào phóng đánh giá hắn lại một lần, bộ dáng miễn cưỡng: “Cũng tạm coi là được.”
Phó Thời Giác hừ lạnh, không ở để ý tới cô, ngồi xổm xuống nói với Gia Bảo và Gia Bối: “Ba ba đi tắm rửa thay quần áo trước.” Sau đó sờ sờ đầu hai tiểu gia hỏa, đi lên lầu.
***
Phó Thời Giác đỗ xe ngoài cửa hàng hoa, Dư An An đi mua đóa hoa bách hơp mà Giản Tĩnh Di thích nhất rồi trở lại. Gia Bối sờ bó hoa trong ngực cô, vẻ mặt tò mò nhìn Dư An An, “Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Dư An An duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của bé, ôn nhu nói: “Chúng ta đi thăm ông bà ngoại.”
“Ông bà ngoại ở đâu vậy mẹ? Sao trước kia con chưa từng thấy ạ?” Vẻ mặt Gia Bối tràn đầy tò mò.
Dư An An có chút khó hiểu nhìn Phó Thời Giác, chẳng lẽ trước kia chưa từng có người nhắc tới bọn họ trước mặt Gia Bối sao?
“Sau khi ba mẹ không còn nữa, mặc kệ ai nhắc tới bọn họ trước mặt cô, cảm xúc của cô sẽ bị mất khống chế, cho nên…” Tuy rằng Phó Thời Giác chưa nói xong, nhưng Dư An An đã hiểu rõ ý tứ của hắn, trong lúc nhất thời cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-cong-ly-hon-di/2400353/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.