Lý Thái đành chấp nhận số phận, đẩy chiếc mô tô đi về phía trước.
Hai đứa bé trên xe trông có vẻ trắng trẻo nõn nà và vô hại, hoàn toàn không thể tưởng tượng được là vừa rồi đám người kia đã bị hai đứa trẻ này xử sạch.
Ánh chiều tà xuyên qua tán cây, “bao bọc” hai đứa trẻ khiến chúng giống hệt hại tinh linh hạ phàm, ngây thơ và thuần khiết.
“Anh trai, anh đói chưa, cho anh ăn này.” Hạ Bảo lấy từ trong ba lô ra một gói khoai tây chiên.
Hạ Thiến liếc nhìn cái eo núc ních của em trai, nói: “Em trai, nếu em còn ăn những thứ này nữa em sẽ biến thành heo đấy, cho nên để anh trai thay em “giải quyết” hết những thứ này đi.”
Hạ Lăng lấy hết khoai tây chiên đi.
Hạ Bảo: "..”
Lý Thái: "...!
Thật là vô sỉ mà.
Đối với anh trai, Hạ Bảo vẫn rất hào phóng, lại lặng lẽ lấy một quả táo trong balo ra gặm.
Trong balo của Hạ Lăng đều là những thứ vũ khí có lực sát thương cực lớn, còn trong balo của Hạ Bảo toàn là đồ ăn.
Quả nhiên là đứa trẻ phàm ăn.
Hạ Bảo quơ quơ bàn tay núng nính của mình ra, nói: “Cậu, là đàn ông không được nhỏ nhen như vậy, cậu phải rộng lượng, lịch thiệp.
Cậu xem cháu và anh trai lịch sự phong độ biết bao”
Má nó.
Hai đứa lịch sự phong độ, vậy hai đứa xuống đẩy xe đi.
Hạ Lăng lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-dai-phu-nhan-duoi-toi-roi/2097755/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.