Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ Một tiếng cười khẽ phảng phất trong lồng ngực truyền đến khiến lòng ta rung động. Hắn xoay người ngăn ta lại, bắt lấy bàn tay đang lan man thám hiểm của ta, dùng thanh âm khàn khàn nồng đượm dục vọng nhỏ giọng nói: “Ngọc nhi, đừng náo loạn.”
“Sư phó, ta muốn làm việc không bằng cầm thú với ngài…” giọng ta nỉ non giữa môi và răng của hắn.
“Aizz…” Sư phó than thở “Đợi thân thể của nàng khỏe hơn rồi hẵng nói.”
Ta buồn bực nói: “Thân thể ta đã khỏe hơn nhiều rồi…”
Nghe có vẻ như ta rất háo sắc, có phải không?
“Yến Ngũ nói khỏe mới được.” Bình thường ta làm nũng, chuyện gì sư phó cũng đồng ý, nhưng hễ liên quan đến sức khỏe thân thể ta, hắn liền một bước cũng không nhượng bộ. Hắn nguyên tắc như vậy để làm gì chứ? Đương nhiên, ta cũng là người có nguyên tắc, nguyên tắc của ta chính là không nói đến nguyên tắc.
“Yến Ngũ hắn là ghen tị chúng ta, cố ý không cho ta hòa hợp cùng sư phó.” Hai chữ “hòa hợp” này ta dùng thật tinh túy biết bao nhiêu a.
Sư phó bất đắc dĩ cười cười, ánh nến mờ mờ tỏ tỏ càng khiến ta mất hồn, ta vươn cổ mổ lên môi hắn.
Ngươi nói đi, để ta ở cạnh sư phó là thử thách ta hay là thử thách sư phó đây?
Đột nhiên ta chợt hiểu rõ nỗi dụng tâm hiểm ác của Đào Nhị. Hắn không tin tưởng sự tự chủ của Đường Tam, giao ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-gia-co-hi/2222055/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.