Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Phiên ngoại Thẩm Đông Ly mười năm by khanhdoan Không biết bắt đầu từ lúc nào, ta động tâm với Ngọc nhi.
Còn nhớ lúc mới nhặt nàng về, nàng nhỏ xíu gầy teo, khuôn mặt dơ dáy bẩn thỉu lớn chưa bằng bàn tay, nhưng đôi mắt lại sáng ngời đến mức khiến người ta lòa cả mắt, thậm chí có thể nói là hung ác, nhưng ta lại nhận thấy rõ bề ngoài nàng giả vờ hung ác, nhưng nội tâm lại vô cùng yếu đuối.
Bỗng dưng có chút đau lòng, thế là ma xui quỷ khiến, mang nàng theo bên người, chẳng mấy chốc đã được mười năm.
Ta biết nàng cực kỳ ỷ lại ta, ta cũng vô cùng hưởng thụ sự ỷ lại của nàng. Ngay từ đầu, nàng vẫn cảnh giác đối với ta, ăn thứ gì cũng phải cẩn thận ngửi trước, cảm thấy không có độc dược hoặc mê dược mới dám thả lỏng mà ăn nhiều. Nàng hiển nhiên là đói muốn chết, ăn đến mấy chén cơm lớn, đang ăn bỗng nhiên rơi lệ, từng giọt từng giọt thánh thót rơi xuống, ta biết nàng lưu lạc đã nhiều năm, nhất định đã chịu rất nhiều ủy khuất, nên ta không nói gì, chỉ lẳng lặng ở bên nàng.
Sau đó nàng dần dần mở lòng tiếp nhận ta, thậm chí là một khắc cũng không muốn rời khỏi ta. Ban đêm, nàng ôm chăn mền mở cửa phòng ta ra, gục đầu xuống, một đôi mắt trong trẻo cẩn thận dè dặt nhìn ta từ đầu đến chân, giọng khẩn cầu nói: “Sư phó, ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-gia-co-hi/2222072/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.