Sáng sớm hôm sau, sau khi Đào Nhị dậy, ta cũng dụi mắt cuốn gói đến Kiều viên, Liên nhi ôm đệm chăn đi theo sau lưng ta, lảm nhảm nói gì đó mà một chữ ta cũng không nghe ra. Nhưng nha đầu Liên nhi này cả ngày cũng chỉ có thể nhắc đến hai chuyện mà thôi: Nhị công tử không dễ dàng gì mới chịu tha thứ, lão gia ngươi phải khiến cho người khác bớt lo đi a…
Aizz, cả ngày giả ngây giả dại, nàng tưởng ta không chịu áp lực hay sao?
Vừa đến Kiều viên thì thấy Kiều Tứ đang luyện chữ, năm ngón tay quen cầm đao kiếm lọng ngọng cầm cán bút, chỉ nghe rắc một tiếng, lại gãy thêm một cây…
Sư phó bên cạnh lắc đầu giận dữ nói: “Chi bằng ta bảo người làm cho ngươi một cây bút thép đi.”
Kiều Tứ có chút lúng túng nắm cây bút bị gãy, giương mắt nhìn sư phó, lại quay đầu nhìn ta. Ta cười hì hì đi tới, nhổ sạch cây bút trong tay hắn, câu cằm hắn xuống, hài lòng khi thấy ánh mắt hắn lóe lên, quay đầu lại nói với sư phó: “Hai người trốn ở đây chơi cũng không gọi ta!”
Sư phó mỉm cười lườm ta một cái. “Ta mang Kiều Tứ đến đây luyện chữ, nàng cũng đến sao?”
Ta rụt rụt cần cổ, thầm nghĩ không thể nào như vậy được, trước kia ở trong phủ này, tuy rằng về võ công, ta chỉ có thể khi dễ hai con sư tử bằng đá trước ngưỡng cửa mà thôi, nhưng về văn, tốt xấu gì ta cũng hơn được Kiều Tứ một chút, bây giờ thấy hắn học mà không chán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-gia-co-hi/2222075/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.