Ta vẫy tay với hai người đứng sau lưng hắn, lộ ra một nụ cười thiên hạ vô song: “Sao hai chàng lại xuống dưới đây?”
Vẻ mặt của thiếu niên Lưu Triệt ngồi đối diện với ta khẽ cứng lại, nhưng rất nhanh chuyển sang tươi cười, đứng lên dạo qua một vòng, đưa lưng về phía ta, ôm quyền nói với Đường Tam Kiều Tứ: “Chào hai vị huynh đài.”
Có lẽ là ta mẫn cảm quá mức, cảm thấy điệu bộ của Đường Tam, Kiều Tứ cũng cứng lại, hơn nữa lại còn cực lực tự kềm chế, cứ như là bị sét đánh không bằng. Như vậy chứng minh đây không hẳn là ảo giác của lão gia ta.
Thế nào, vị thần tiên này cũng đã từng xem quẻ cho bọn hắn hay sao?
Ta đứng lên, chuyển đến bên cạnh Đường Tam, Kiều Tứ, sờ sờ người này một cái, sờ sờ người kia một cái, dịu dàng hỏi: “Không giận nữa sao? Vậy chúng ta trở về bàn ăn cơm tiếp đi.”
Đường Tam hừ một tiếng “No rồi!”
Ta quay đầu lại nhìn Kiều Tứ, hắn cũng khẽ gật đầu: “Chúng ta ra ngoài quá lâu, về thôi!”
Ta ờ một tiếng, quay đầu nhắn điếm tiểu nhị: “Mấy món nào ăn không hết, gói lại!” Ngừng một lát, lại bổ sung một câu “Gửi đến Lý phủ thành Nam cho ta!”
Điếm tiểu nhị ôi lên một tiếng, lập tức đi xuống chuẩn bị.
Ta vẫn như cũ, tay trái ôm Đường Tam, tay phải ôm Kiều Tứ “Đi thôi, đi thôi, thật ra ngoài này cũng chả có gì vui.”
Quan trọng là nghe nói có chỗ rất vui nhưng bọn hắn không cho ta đi.
Thấy ba người chói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-gia-co-hi/2222074/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.