Máy bay trực thăng lượn vòng trên không trung, lính dù đã bao vây chặt chẽ hiện trường vụ tai nạn.
Chu Phi Dận vội vã đến nơi đã nhìn thấy ngọn lửa bốc cháy cao ngút trời, sắc mặt anh tái nhợt không còn một giọt máu, cơ thể căng thẳng khẽ run rẩy.
Khâu Lễ Hải thấy anh có vẻ không ổn, liền an ủi, "Ngài đừng hoảng, có lẽ Cố công tử không sao đâu."
Chu Phi Dận tiến lên nhìn quanh nhưng không thấy Bạch Kỳ, chỉ thấy Lữ Hách Minh đang ngồi ngây ngốc trên mặt đất.
"Người đâu!?" Chu Phi Dận hỏi gắt.
"Không thấy." Lữ Hách Minh đáp với vẻ đờ đẫn.
Lúc này, Chu Phi Dận giận đến mức muốn xé xác hắn ra, "Không thấy là sao!?"
"... Giống như khói vậy, "phụt" một cái liền biến mất."
Nhớ lại cảnh tượng kỳ lạ khi Bạch Kỳ biến mất, sắc mặt của Lữ Hách Minh lại càng trắng bệch.
Đôi mắt của Chu Phi Dận rà soát từng tấc đất xung quanh, đột nhiên anh nhìn thấy một ánh sáng lập loè.
Chu Phi Dận nhanh chóng tiến lên, vốn muốn đứng dậy nhưng đôi chân mềm nhũn loạng choạng quỳ xuống đất.
"Tiên sinh!" Khâu Lễ Hải muốn đỡ anh nhưng lại bị hất mạnh ra.
Chu Phi Dận run rẩy nhặt mảnh ngọc vỡ dưới đất lên. Viên ngọc dưỡng hồn có thể bảo vệ linh hồn không bị ánh sáng mặt trời tổn hại, nhưng giờ ngọc đã vỡ rồi...
Lồng ngực đau nhói, Chu Phi Dận cắn răng nuốt ngược lại ngụm máu đang chực trào ra khỏi cổ họng, đôi mắt dần trở nên đỏ bừng.
Hôm qua, người ấy còn cười đùa trong lòng anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-to-lai-dang-luan-hoi-thanh-dieu-do-tinh-ha/402551/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.