Cuối cùng đã quay trở lại cuộc hành trình đi lấy kinh.
Đường Tăng cũng dần dần khôi phục trí nhớ của kiếp trước.
Huyền Trang: “Chúng ta đã lấy được kinh rồi, rốt cuộc có cần lên Tây Thiên và thiên cung nữa không?”
Lão Tôn: “Người muốn đi cũng được không muốn cũng được, còn phải về sớm ăn cơm nữa. Dù sao đã lấy được kinh rồi, để con gọi Cân Đẩu Vân, con về thẳng Đại Đường là được.”
Lão Trư lười biếng chẳng buồn quan tâm đ ến bọn họ: “Đúng là một ý kiến hay, ai muốn đi thì nhìn đám người kia kìa. Nếu ngươi không đi theo sư phụ, ai biết bọn họ sẽ dùng cách gì để bức hại người, lại còn dáng vẻ muốn ta theo ngươi sao?”
Sa Tăng mang biểu cảm phức tạp, không lên tiếng. Hắn đang suy nghĩ không biết con cá chép đỏ thường ngâm mình ở sông Lưu Sa giờ không biết thế nào? Nàng đã biến hình chưa?
Huyền Trang: “Chắc sẽ không có chuyện gì đâu, không sao cả. Ta vừa đọc lại những quyển kinh một lần đã nhớ, nhưng thật sự chưa từng nghĩ đến. Ngươi nói xem đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, nhân gian cũng đã thay đổi mấy độ, kinh Phật sao lại vẫn giống y như đúc với các đời trước của ta? Không hề có một chút đổi mới nào của thời đại?”
Lão Tôn gãi đầu, buồn thiu trả lời ngài: “Người cũng không phải không biết thiên đình và Tây Thiên bây giờ thế nào.”
Lão Trư: “Lão Trư ta cũng sẽ không yêu nữa.” Năm đó Lão Trư rất tự do, nếu chẳng phải vì tình ái thì cũng chẳng bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-ton-tieu-lao-su/2738864/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.