Edit: Tammie
Beta: Ocean
Tuy rằng biểu hiện của Tiêu Bùi Trạch ‘tương đối’ giống người bình thường, nhưng dù sao cũng là đã uống rượu, nên Cao Dục không đành lòng ném hắn lại một mình, không thể làm gì khác hơn là phải đưa hắn trở về công ty.
“Không có chìa khóa…” ở trên người Tiêu Bùi Trạch sờ trái sờ phải loạn xà ngầu, túi áo túi quần đều lộn hết ra ngoài, vẫn không tìm được chìa khóa, không khỏi nhíu mày nói thầm.
Cao Dục đem túi áo hắn nhét vào trở lại, rồi tiếp tục mò mẫm túi áo trong của hắn, mò nửa ngày cũng không có kết quả, tức đến nghẹn thở, xoa thắt lưng rống to: “Tính chơi ông đây à? Đều đã đưa người tới của mới biết đếch có chìa khóa, sao không nói sớm hả?
Tiêu Bùi Trạch cười cười: “Thật ngại, uống…”
“Biết biết, uống nhiều quá…” Cao Dục xòe tay, vô lực ngắt lời hắn: “Vậy cậu nói làm sao bây giờ? Chỗ bảo an có chìa khóa dự phòng không?”
“Chìa khóa của tôi thì đưa cho họ làm gì?” Tiêu Bùi Trạch vẻ mặt mất hứng.
“ Thôi khỏi, chìa khóa mai tìm, phỏng chừng là ở ngoài xe. Tôi trước tiên đưa cậu về nhà vậy!” Cao Dục kéo hắn vào thang máy.
“Về nhà? Về nhà nào?” Tiêu Bùi Trạch nhướng mày nhìn y.
“Về nhà cậu chớ nhà nào, không còn cách nào khác, ai bảo tìm hoài không thấy chìa khóa!”
“Không đi! Nhà tôi ở chỗ này.” Tiêu Bùi Trạch đẩy y ra, rời khỏi thang máy, tuy rằng ánh mắt không lạnh như thường lệ, nhưng vẻ mặt vô cùng không thoải mái.
“Tổ tông a, ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-tu-kiem-tien-de-lam-sao/100730/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.