"Chị thật dữ, anh Lãnh Diệp và em chỉ là bạn bè thôi, chúng em
chỉ đến nhà hàng ăn một bữa thôi, chị có suy nghĩ nhiều quá
không?" Bạch Mạt ra vẻ tủi thân, nhìn người đàn ông đối diện
với ánh mắt đáng thương.
"Thẩm Huyên, cứ lặng lẽ làm con dâu nhà họ Lãnh không đủ à?"
Giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên, trong giọng
điệu còn có vẻ rất chán ghét: "Cô định giở trò gì vậy?"
Cô gái đứng cạnh bàn ăn khựng lại, cắn môi dưới: "Lãnh Diệp,
ba tôi bị bệnh, ông ấy lo lắng cho chúng ta, tôi muốn cùng anh
đến bệnh viện thăm ông ấy, để ông ấy có thể yên tâm hơn."
"Chị tìm lý do này thật sự khó có thể từ chối..." Bạch Mạt nói
giọng châm biếm, còn cố tình cao giọng, những người ngồi ở
bàn bên cạnh đều nhìn sang, trong mắt lộ ra vẻ tò mò hóng hớt.
Phía sau chiếc bàn của ba người là một người đàn ông gầy gò,
khuôn mặt hơi tái nhợt, như thể vừa mới khỏi bệnh nặng, trên
sống mũi là một cặp kính gọng vàng, cử chỉ nhẹ nhàng tao nhã.
"Cho tôi một ly nước lọc, cảm ơn." Giọng nói của người đàn ông
nhẹ nhàng, nhưng bộ vest không vừa người dường như nói lên
tình trạng nghèo đói khó khăn hiện tại của anh.
Phục vụ nhìn người đàn ông này một lúc, cảm thấy có vẻ quen
quen, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, chỉ có thể bưng một ly
nước ấm đặt trước mặt anh.
"Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu cầm cốc nước lên, nhấp vài ngụm
để làm ẩm đôi môi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955571/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.