Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn người đàn ông mỉm cười dịu dàng,
mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Vương Chiêu Mưu.
Người này trông quen quen, nhưng mình không nhớ đã gặp ở
đâu.
Lúc đó, quả thật là cảm thấy... quen thuộc.
Quý Đại Bảo đảo mắt, Vương Chiêu Mưu, tại sao lại hỏi mình câu
hỏi này?
Dường như có một đáp án đang rục rịch dưới lòng đất, vô số
hình ảnh hiện lên trong tâm trí Quý Đại Bảo. Lần đầu tiên gặp
nhau, đôi mắt người đàn ông này ngấn lệ, miệng thốt ra những
lời trong cơn say.
"...Tổng... hôm nay không lạnh... thu mua..."
Trước lần đầu mình bị đánh, chính Vương Chiêu Mưu đã đuổi
mọi người trong phòng làm việc ra ngoài, lấy cớ rửa tay rồi bỏ
đi, để lại máy tính vẫn sáng đèn trước mặt mình. Sau đó chính
anh ta dẫn những người khác đến, bắt quả tang mình đang dùng
máy tính!
Lần thứ hai mình bị đánh cũng là vì dùng điện thoại của Vương
Chiêu Mưu để đọc bài viết trên diễn đàn, điện thoại của anh ta
cứ thế đặt trước mặt mình!
Tại sao Vương Chiêu Mưu lại chắc chắn rằng mình sẽ chơi trên
máy tính, mình sẽ đụng vào điện thoại? Rồi bây giờ lại hỏi mình,
lúc mới gặp nhau có cảm thấy anh ta trông quen quen không.
Quan trọng hơn, anh ta vừa gọi mình là "tổng giám đốc Lãnh"!
Cách gọi này rõ ràng chỉ xuất hiện sau khi mình trở thành tổng
giám đốc của Lãnh Thị ở kiếp trước!
Quý Đại Bảo sửng sốt hồi lâu, rồi từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt
đen tròn đầy vẻ sợ hãi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955581/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.