"Uyển Âm, bình tĩnh nào, ba còn đang mổ." Lãnh Thần Cẩm
đứng dậy, vội vã chạy đến đỡ em gái đang hoảng loạn, thấy
cánh cửa phòng chờ lại bị đẩy ra lần nữa.
Một bàn tay trắng trẻo thon thả nắm lấy tay nắm cửa, để lộ ra
đoạn cổ tay tuyệt đẹp, phía trên cổ tay một chút là phần tay áo
sơ mi trắng gọn gàng, rồi đến phần tay dài của chiếc áo vest tối
màu, thanh lịch phóng khoáng.
Nhìn theo cánh tay lên cao, Lãnh Thần Cẩm vô thức nhướng
mày. Nhiều năm qua, Lãnh Thần Cẩm đã gặp qua vô số người,
tướng mạo cùng khí chất của người trước mặt hiển nhiên có thể
xếp vào hàng đầu.
Ngay lúc người đàn ông mở cửa phòng chờ, Lãnh Thần Cẩm
thấy con trai mình đột nhiên dừng bước, mắt nhìn thẳng sang;
Quý Liên Hoắc đột nhiên đứng bật dậy, bước nhanh về phía
người đàn ông, dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy anh.
"Đây là Vương Chiêu Mưu, người yêu của Liên Hoắc." Lãnh Uyển
Âm giới thiệu vắn tắt với anh trai và chị dâu, sắc mặt tái nhợt
thấy rõ: "Em bệnh nhẹ vì đổi mùa, ăn không ngon, nhận được
tin thì không chịu được, ngất xỉu luôn, quản gia liên lạc với Chiêu
Mưu, Chiêu Mưu đã sắp xếp mọi việc, trấn an em suốt trên
đường đi mới đến được đây."
"Uyển Âm, đừng căng thẳng." Lan Hoa tiến lên an ủi em chồng,
không nhịn được nhìn người đàn ông mà Quý Liên Hoắc đang
ôm. "Trong phòng mổ là bác sĩ ngoại khoa tốt nhất cả nước Mỹ,
ba chắc chắn sẽ vượt qua được!"
Lãnh Uyển Âm nhìn phòng mổ, ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955589/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.