Sau khi đi thị sát công trường xây dựng ở Chử Thành, Vương
Chiêu Mưu ngồi trong xe, nghe thấy tiếng pháo nổ rải rác bên
ngoài, anh nhìn sang, thấy vài đứa trẻ trên phố, tay cầm pháo
cười đùa với nhau.
Đứa trẻ mặc chiếc áo khoác bông, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh,
tay nhanh nhẹn lấy một quả pháo từ trong hộp ra, trong ánh
mắt của bạn bè, cậu bé cọ đầu pháo màu hồng vào thành hộp,
thấy ngọn lửa bùng lên thì vội vàng ném nó đi, bịt tai lại. Tiếng
"pháo nổ ầm ầm vang lên trên mặt đất, bọn trẻ cũng ồn ào vui
đùa cùng bạn bè.
Vương Chiêu Mưu nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe, khóe
môi khẽ cong lên. Ở Tô Thành hiện giờ, không khí năm mới vẫn
còn đậm nét, trên cửa sổ nhà nào cũng có những tấm giấy cắt
màu đỏ, người lớn trẻ em đều mua sắm hàng hóa và quần áo
mới, sáng sớm đã có tiếng pháo nổ, đến đêm thì pháo hoa thắp
sáng khắp nơi, bầu trời ngập trong pháo hoa đủ màu sắc, để lại
mùi thuốc súng nồng nặc.
Năm nay vẫn ăn Tết ở nhà họ Vương. Quý Liên Hoắc đã tăng ca
liên tục trong nhiều ngày, đến Tết cũng không thể về nhà, ngày
ngày đăng trạng thái mà chỉ có Vương Chiêu Mưu thấy được trên
Huxin, đôi khi ngày đêm đảo lộn, gần rạng sáng lại gửi tin nhắn
"ngủ ngon" cho anh.
Năm nay Vương Chiêu Vân thế mà cũng tăng ca không về nhà,
ông Vương bất mãn gọi điện thúc giục, Vương Chiêu Vân còn
thẳng thừng đáp lại một câu "Con đang phấn đấu cho sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955600/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.