Có khách quý đến, dì Tống nhiệt tình hỏi thăm, biết Quý Liên
Hoắc và Vương Chiêu Vân chỉ lo tăng ca vẫn chưa ăn cơm, bèn
bảo nhà bếp chuẩn bị, mang cơm nước nóng hổi ra bàn.
"Sếp Quý, đồ ăn nhà tôi rất ngon!" Vương Chiêu Vân nhiệt tình
giới thiệu với Quý Liên Hoắc: "Tôi về đến nhà là cân nặng chỉ
tăng không giảm, hồi trước phải ngồi lì ở quán net mới có thể
giảm cân một chút."
Quý Liên Hoắc gật đầu, cầm đũa, lễ phép cảm ơn dì Tống.
Tiếng pháo nổ lắng xuống một lúc, Vương Chiêu Mưu và Vương
Kỳ Yên bước vào phòng, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.
Quý Liên Hoắc cầm đũa nhìn Vương Chiêu Mưu, khóe môi vô
thức cong lên thành nụ cười. Tầm mắt đột nhiên bị chặn lại, cậu
vô thức nghiêng người sang một bên, chướng ngại vật cũng dịch
chuyển theo, Quý Liên Hoắc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt
nghiêm nghị của ông Vương.
"Khụ khụ." Ông Vương ho hai tiếng thị uy, ngồi xuống đối diện
Quý Liên Hoắc, chắn ngang tầm mắt của cậu.
"Chúc mừng năm mới bác trai." Quý Liên Hoắc mỉm cười lịch sự,
chào hỏi ông Vương một cách tự nhiên. Cứ như thể sự kiện 100
triệu đó chưa từng xảy ra vậy. Quý Liên Hoắc thẳng lưng, nếu
bây giờ ông Vương lại lấy ra thêm 100 triệu ném tới trước mặt,
bảo cậu rời khỏi anh Chiêu Mưu, vậy cậu có thể ném ra 200 triệu
yêu cầu không đi, thay phiên đấu giá với ông Vương.
"Ha ha." Ông Vương cười khẩy, biết rất rõ Quý Liên Hoắc đang
nghĩ gì. Cái thằng nhóc này, dám nhắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955598/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.