Lợi nhuận hàng tháng của Huxin đạt đến 30 triệu, con số này về
cơ bản nằm trong dự đoán của Vương Chiêu Mưu. Hơn nữa
không gian quảng cáo của Huxin tháng trước đều dành riêng cho
tập đoàn Vương Thị và công ty bất động sản của anh, nếu cho
thuê không gian quảng cáo, lợi nhuận có thể lên tới hơn 30 triệu.
Quý Liên Hoắc nhìn chăm chú người thương không chớp mắt,
tưởng chừng như cái đuôi sau lưng cũng như bất động, chỉ chờ
nghe được lời khen ngợi của chủ nhân.
"Em là sinh viên, cũng là doanh nhân tài năng nhất mà tôi từng
gặp." Nụ cười lấp lánh trong mắt, Vương Chiêu Mưu lướt lòng
bàn tay qua một bên mặt Quý Liên Hoắc, trượt xuống dọc theo
đường quai hàm, bốn đầu ngón tay dán sát cằm, ngón tay cái
nhẹ nhàng giữ môi cậu, ấn xuống một chút.
Quý Liên Hoắc cúi đầu, nhận lấy nụ hôn như một phần thưởng.
Trong mắt đong đầy thỏa mãn, cậu cẩn thận hưởng thụ phần
thưởng, không nhịn được tiến lên, vươn tay ôm lấy thắt lưng
Vương Chiêu Mưu, càng ngày càng ép chặt lại. Sau một nụ hôn
dài triền miên, Quý Liên Hoắc cúi mắt nhìn đôi môi đang rời khỏi
mình, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào, hôn từng chút một.
"Chiêu Chiêu, em sẽ chiến thắng cho anh thấy, nhà họ Lãnh sẽ là
của anh, em cũng là của anh."
"Tiếp tục cố gắng." Cảm nhận được bàn tay vô thức nhẹ nhàng
vuốt ve thắt lưng dưới lớp áp vest, Vương Chiêu Mưu vỗ nhẹ vào
má Quý Liên Hoắc, môi nở nụ cười. "Đây là văn phòng."
Quý Liên Hoắc đỏ mặt, miễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955607/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.