Quý Liên Hoắc mím môi, nghiêm túc nói với Vương Chiêu Mưu:
"Anh Chiêu Mưu, ra ngoài cũng không thể qua loa, thời tiết đang
thay đổi, nếu anh cảm thấy hơi lạnh thì chỉ cần đắp một chiếc
chăn mỏng, muốn ngủ trên xe thì đắp chăn dày, bị cảm lạnh sẽ
rất khó chịu. Còn ga trải giường và vỏ chăn của khách sạn nữa,
em cũng thấy không yên tâm, mang đồ trong nhà theo là tốt
nhất, da của anh nhạy cảm, nếu khách sạn không giữ vệ sinh
sạch sẽ khiến anh khó chịu thì sao."
Vương Chiêu Mưu cảm động, nhìn Quý Liên Hoắc giải thích từng
thứ một.
"Ngoài ra còn có mấy loại thuốc thông thường này, nếu vô tình
bị thương thì cần bôi iốt và dán băng cá nhân. Nếu bị cảm lạnh
dạ dày khó chịu thì uống Hoắc Hương Chính Khí Thủy, ngoài ra
còn có rễ bản lam, thuốc cảm, nếu đến Chử Thành không thích
nghi được, còn có cả Imodium nữa..." Quý Liên Hoắc lấy ra một
lọ dầu gió xanh: "Khi gặp chỗ có muỗi, chúng ta dùng cái này."
Vương Chiêu Mưu chăm chú nhìn Quý Liên Hoắc ngồi xổm bên
cạnh vali nghiêm túc giải thích, khóe môi khẽ cong lên. Khi cậu
đang giơ kính mát lên để giới thiệu, anh cúi xuống hôn lên trán
cậu.
Quý Liên Hoắc giật mình vì nụ hôn mềm mại trên trán, ngẩng
đầu lên thì thấy Vương Chiêu Mưu với nụ cười trong mắt, giọng
nói ôn hòa: "Cảm ơn."
Quý Liên Hoắc sững sờ tại chỗ, một lát sau mới phản ứng lại,
nhịn không được bật cười, nếu như sau lưng cậu có cái đuôi,
nhất định sẽ vẫy điên cuồng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955620/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.