Nơi cha mẹ ruột của Quý Liên Hoắc gặp tai nạn khá xa xôi hẻo
lánh, vì lúc đó xe lăn xuống sườn dốc, muốn đến đó làm lễ cúng
thì phải vượt qua một đoạn đường hẹp chỉ đủ cho hai người đi
song song, đi lại rất khó khăn.
Cụ Lãnh một tay chống gậy, một tay được Lãnh Uyển Âm dìu, cố
gắng đi xuống dốc. Quý Liên Hoắc một tay bế Quý Đại Bảo, một
tay đỡ Vương Chiêu Mưu, hết sức chú ý đến con đường mình và
anh đang đi.
Thật ra Vương Chiêu Mưu không cần Quý Liên Hoắc phải lo lắng,
thanh niên có sức khỏe tốt, đi lại vững vàng. Anh ngước mắt
nhìn cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm, thấy cả hai đều đang đi rất khó
khăn. Anh nhớ lại tờ chẩn đoán mà Lãnh Tu Minh đã đưa cho
mình, liền đón lấy Quý Đại Bảo từ tay Quý Liên Hoắc, ra hiệu cho
cậu đi đỡ cụ Lãnh. Quý Liên Hoắc mím chặt môi, vẫn lo lắng
nhìn Vương Chiêu Mưu, anh hơi nghiêm mặt, lại ra hiệu về phía
cụ Lãnh.
Quý Liên Hoắc quyến luyến buông Vương Chiêu Mưu ra, bước
nhanh đến, đỡ lấy cụ Lãnh đang được Lãnh Uyển Âm dìu.
"Ông không sao, đi được." Cụ Lãnh mỉm cười vung gậy, vẫn
muốn thể hiện sức mạnh của mình.
Quý Liên Hoắc cũng chẳng buồn nghe, cứ thế cõng cụ Lãnh thân
hình lực lưỡng trên lưng ngay trước mặt mọi người, nhanh chóng
đi về phía mục tiêu, bước chân vững vàng thong thả, khiến Lãnh
Uyển Âm bên cạnh nhìn cũng giật mình. Không cần phải dìu cụ
Lãnh nữa, bước chân của Lãnh Uyển Âm trở nên nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955623/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.