Nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng khách, chị Trình bước ra
xem thử thì thấy Vương Chiêu Mưu đang ngồi trên sô pha, tháo
kính ra, đặt tay lên giữa hai lông mày.
"Cậu chủ?" Chị Trình tiến lại gần Vương Chiêu Mưu, vừa đến gần
đã ngửi thấy mùi rượu. Mắt chị Trình nheo lại, trong lòng lập tức
vang lên tiếng chuông báo động. "Cậu chủ, tôi đi nấu nước giải
rượu cho cậu ngay!"
"Tôi muốn vị quýt." Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu cười với chị
Trình.
Chị Trình lo lắng không yên, vừa chuẩn bị món nước giải rượu ,
vừa nhìn ra tình hình trong phòng khách, thấy cậu chủ không có
ý định đứng dậy làm gì mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Đèn pha xe hơi lóe lên bên ngoài biệt thự, một chiếc xe dừng lại
trước cửa, Quý Liên Hoắc tắt máy, kéo phanh tay, rút chìa khóa
xe, nhanh chóng lao vào.
Chị Trình đang cho kẹo sơn tra vào nước giải rượu vị quýt thì
thấy Quý Liên Hoắc chạy vào phòng khách như một cơn gió, trên
tay cầm thứ gì đó rồi lao về phía sô pha.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đặt hộp bánh xuống bàn bên
cạnh, cẩn thận nhìn người nọ, phát hiện Vương Chiêu Mưu đang
dựa vào sô pha nghỉ ngơi, mắt kính cũng không đeo, trên người
thoang thoảng mùi rượu.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu vẫn
mặc nguyên áo khoác, giày cũng chưa thay. Cậu nhanh chóng đi
lấy đôi dép, quỳ nửa người trước sô pha, một tay nhẹ nhàng
nắm lấy mắt cá chân người nọ, tay kia cẩn thận cởi đôi giày da
đen của anh ra. Chiêu Chiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955629/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.