Thấy Quý Liên Hoắc đẩy ly rượu ra, Lãnh Thần Cẩm cười, tiếp
tục nhấp từng ngụm rượu trong ly của mình.
"Ngay từ lần đầu nhìn thấy con, bác đã nghĩ là em trai của bác
về rồi." Lãnh Thần Cẩm buồn bã chua xót nói: "Lúc nó cùng em
dâu ra đi, con còn quá nhỏ, có lẽ không nhớ rõ diện mạo của
nó."
Quý Liên Hoắc ngồi ở quầy bar, không nói một lời.
Lãnh Thần Cẩm nhìn đứa cháu trai không thích nói nhiều của
mình, cũng cảm thấy bất lực. "Liên Hoắc, con chắc đã gặp Tu
Minh, nó lớn hơn con vài tuổi, hồi còn nhỏ, hai đứa cũng từng
chơi với nhau."
Nói đến Lãnh Tu Minh, Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn Lãnh Thần
Cẩm, ánh mắt không mấy thân thiện.
Thấy vậy, Lãnh Thần Cẩm gãi trán bằng ngón tay, cố gắng đổi
chủ đề: "Bác gái con Lan Hoa, hôm nay con gặp rồi đấy, khi bác
ấy mới cưới bác, ba con vẫn còn sống, rồi bác ấy nói đã chọn
một cái tên tiếng Trung cho mình là Thúy Hoa ở trên bàn ăn này,
thế là ba con phun thẳng ra một ngụm nước, cả bàn thức ăn đều
phải bỏ, ban đầu ông nội muốn dạy dỗ ba con, nhưng nhìn thấy
vẻ mặt bối rối của Lan Hoa cũng không nhịn được cười."
Nghĩ đến chuyện cũ, Lãnh Thần Cẩm không khỏi mỉm cười: "Bác
gái con lấy tên là Lan Hoa cũng là nhờ ba con giúp đặt, lúc đó
nó mới mười sáu tuổi đã phải cố gắng hết sức để giải thích với
bác gái con là tại sao không thể gọi là Thúy Hoa."
Ánh mắt của Quý Liên Hoắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955646/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.