Ứng trước thù lao nghe có vẻ là một đề nghị rất chân thành.
Vương Chiêu Mưu nghe vậy thì mỉm cười, ngước mắt lên đánh
giá Lãnh Tu Minh một lát rồi khẽ lắc đầu: "Anh không có thứ tôi
muốn."
"Nếu tôi thắng trận này, đồ của Quý Liên Hoắc cũng sẽ là của
tôi." Lãnh Tu Minh cầm lấy văn kiện trên bàn, trong mắt hiện lên
nụ cười không rõ ý tứ.
"Anh có thể thử xem." Vương Chiêu Mưu đưa hồ sơ bệnh án
trong tay qua, ánh mắt kiên định.
Lãnh Tu Minh nhìn vào hồ sơ bệnh án trong tay, ngước mắt lên
cười với Vương Chiêu Mưu.
"Mọi người đều nói rằng thứ có giá trị nhất trong thời đại này
chính là thông tin. Tình trạng của ông nội được che giấu rất kỹ,
tôi chỉ có được hồ sơ bệnh án này thông qua một vài kênh đặc
biệt." Lãnh Tu Minh đưa tay nghịch mái tóc xoăn của mình, dựa
vào sô pha, cười với Vương Chiêu Mưu. "Anh có biết nếu thông
tin này bị rò rỉ thì sẽ gây ra hậu quả lớn thế nào không?"
"Tôi sẽ giữ bí mật." Vương Chiêu Mưu cầm tách trà, vẻ mặt bình
thường.
"Không không." Lãnh Tu Minh vừa cười vừa lắc đầu: "Nếu anh
không chịu hợp tác với tôi, tin tức vẫn sẽ bị tiết lộ, tôi sẽ nói với
ông nội rằng tôi vô tình biết được tình trạng của ông, thế rồi tâm
trạng tôi không được vui nên vô tình uống một chút, tôi đã nói
sự thật với anh, nhưng tôi chỉ nói với riêng mình anh."
Vương Chiêu Mưu dừng lại một lát, nhìn Lãnh Tu Minh đối diện,
hạ mắt liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955648/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.