Quý Liên Hoắc cất áo của Vương Chiêu Mưu xong rồi quay lại
bàn ăn. Quý Đại Bảo vội kéo quần lên, ngoan ngoãn ngồi trong
lòng cụ Lãnh, trông như búp bê trong tranh Tết.
Cụ Lãnh nhìn Quý Liên Hoắc mà muốn nói lại thôi, nghĩ lại thì
Quý Liên Hoắc đã vất vả nuôi Quý Đại Bảo bao lâu nay, không ai
đủ tư cách dạy dỗ Quý Đại Bảo hơn cậu, cuối cùng ông vẫn
không nói gì.
Những món ăn tinh tế được phục vụ liên tục, còn có từng đĩa
từng đĩa đồ ăn dặm nhỏ được chế biến riêng cho Quý Đại Bảo.
Người lớn có cá hồi ướp thảo mộc, Quý Đại Bảo có một đĩa cá
hồi hấp nhỏ; người lớn ăn thịt bò xào, Quý Đại Bảo cũng sẽ có
thịt bò và rau xay nhuyễn, tóm lại, trẻ con cũng có những thứ
người lớn có thể ăn. Quý Đại Bảo ăn rất sung sướng, cụ Lãnh
thấy chắt trai ăn rất ngon miệng cũng vô thức ăn thêm một chút
nữa.
Đĩa tôm nướng lòng đỏ trứng được mang ra, Lãnh Uyển Âm gắp
một con lên đĩa của mình, người bên cạnh gần đó lập tức đeo
găng tay dùng một lần vào, bước lên lột vỏ tôm, chỉ để lại thịt
tôm trên đĩa.
Quý Liên Hoắc nhìn lướt qua đuôi tôm, quay lại yêu cầu phục vụ
đưa găng tay dùng một lần, rồi cẩn thận lột từng con tôm, đặt
trên đĩa bên cạnh Vương Chiêu Mưu, thịt tôm còn được xếp
thành hình bông hoa.
Thấy vậy, Lãnh Uyển Âm không khỏi đưa tay che môi, ngoảnh
đầu ho hai tiếng.
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn bông hoa tôm mà Quý Liên Hoắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955668/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.