Vương Chiêu Mưu nhìn bản hợp đồng trước mặt một lúc, một tỷ
đô la Mỹ là gần gấp đôi toàn bộ tài sản ròng của tập đoàn
Vương Thị. Nhà họ Lãnh quả thực giàu có, nhưng nếu nhận
khoản tiền này thì có nghĩa là anh phải hợp tác với cụ Lãnh, từng
bước đưa Quý Liên Hoắc vào nhà họ Lãnh.
Cụ Lãnh nhìn người trẻ tuổi trước mặt từ từ đẩy bản hợp đồng
trở lại giữa bàn trà.
"Tôi sẽ chuyển lời cho Quý Liên Hoắc, nhưng không cần thù lao
lớn như vậy." Vương Chiêu Mưu đứng dậy, lễ phép chào cụ Lãnh:
"Nếu Quý Liên Hoắc đồng ý, tôi sẽ liên lạc với ông sớm nhất có
thể."
Cụ Lãnh đứng dậy, nhìn người đàn ông trẻ tuổi rời đi, cô gái trẻ
bước tới tiễn Vương Chiêu Mưu ra khỏi dinh thự. Nhìn tài liệu
trên bàn, cụ Lãnh không khỏi cười khổ, một tỷ đô la Mỹ lại chẳng
thể tặng đi được.
×××
Cô Tôn lại được nghỉ dài ngày.
Quý Đại Bảo nằm trên giường, ngoảnh đầu lại, nghẹn ngào nhìn
Quý Liên Hoắc bôi thuốc vào mông mình. Nghĩ đến trận đòn
hôm qua, Quý Đại Bảo không khỏi đau buồn, thút thít liên tục.
Quý Liên Hoắc ngẩng đầu là thấy hàng nước mắt trên mặt cháu
trai, đưa tay định lau, thằng nhóc bướng bỉnh quay đầu đi, để
mặc những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tròn quay.
Quý Liên Hoắc dừng tay giữa không trung, im lặng hồi lâu, rụt
tay về, tiếp tục bôi thuốc vào mông Quý Đại Bảo.
Thuốc mắt lạnh làm mông đau nhói lên, Quý Đại Bảo vùi mặt
vào chăn, toàn thân co giật, nước mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955669/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.