Quý Liên Hoắc không chút do dự bế Quý Đại Bảo lên, bước
nhanh lên cầu thang, vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Không kịp dọn dẹp, Vương Chiêu Mưu đá đồ chơi của Quý Đại
Bảo xuống gầm bàn, chị Trình vội vàng đẩy xe tập đi ra sau cửa
bếp, chưa kịp dọn dẹp cẩn thận thì chuông cửa đã vang lên.
Chị Trình nhìn Vương Chiêu Mưu, Vương Chiêu Mưu để bài vào
một chỗ rồi gật đầu với chị Trình. Chị Trình lau tay vào tạp dề,
bước nhanh ra khỏi biệt thự rồi chạy chậm ra mở cổng biệt thự,
Vương Chiêu Mưu bước ra ngoài, mỉm cười chào khách một cách
lịch sự.
Ba người nhà họ Lãnh cùng đứng trước biệt thự, cụ Lãnh mặt vô
cảm, Lãnh Tu Minh mặt đã không còn nụ cười, Lãnh Uyển Âm
dìu cụ Lãnh, vẻ mặt khó đoán.
Bốn vệ sĩ đi theo người nhà họ Lãnh, còn lại đều ngồi trên xe,
không có ý định xuống, chờ lệnh từ chủ.
"Có khách quý đến, Chiêu Mưu không kịp đón từ xa." Vương
Chiêu Mưu vẫn mỉm cười, vẻ mặt bình thường nhìn ba người
trước mặt: "Nếu có thể gọi điện báo trước, Chiêu Mưu cũng tiện
chuẩn bị trước."
"Chuẩn bị cái gì?" Giọng nói của Lãnh Tu Minh không giấu được
cảm xúc, Lãnh Uyển Âm không nể nang liếc nhìn cháu trai mình
với ánh mắt cảnh cáo.
Nếu vừa rồi không biết chuyện gì đã xảy ra thì bây giờ nghe
giọng điệu của Lãnh Tu Minh, Vương Chiêu Mưu đã mơ hồ đoán
ra được. Chuyện miếng ngọc bàn long rất có thể đã tìm tới anh
rồi.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể nói về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955675/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.