Nhìn tấm danh thiếp của mình được đưa vào tay trợ lý của cụ
Lãnh, Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhìn về phía tổng giám
đốc Trương vừa phá khoản đầu tư vào công ty bất động sản,
mỉm cười đầy ẩn ý.
"Tổng giám đốc Vương nên dành nhiều thời gian hơn cho người
tình bé nhỏ của mình đi." Tổng giám đốc Trương nói bằng giọng
điệu kiêu ngạo ngả ngớn, rất hài lòng với việc mình vừa làm.
Vương Chiêu Mưu không lên tiếng, vô cùng tự nhiên bước sang
một bên nhường chỗ cho những doanh nhân khác muốn nhận
đầu tư từ nhà họ Lãnh.
Vương Chiêu Vân ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy anh
ba vốn có hy vọng sẽ nhận được khoản đầu tư hơn 2 tỷ đô la Mỹ
đang phát sáng trong đám đông bây giờ lại bình tĩnh lui ra khỏi
vòng tròn, đám người xung quanh nhìn anh ba bằng ánh mắt
giễu cợt, khinh thường. Ngẩng đầu nhìn lão tổng giám đốc
Trương tai thì to mặt thì mập đang dương dương tự đắc, lửa
giận trong lòng Vương Chiêu Vân bùng lên.
"Đồ khốn ông đang nói ai bao nam sinh viên!" Vương Chiêu Vân
giận dữ gầm lên, âm lượng lớn đến mức át hết tiếng nói của
những người xung quanh.
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn đứa con út nhà họ Vương
trong vest trắng, ngay cả cụ Lãnh cũng nhìn sang, xung quanh
im lặng như tờ.
"Đồ khốn ông chỉ nói nhảm mà không có bằng chứng!" Vương
Chiêu Vân trừng mắt nhìn tổng giám đốc Trương: "Cái gì mà bao
nam sinh viên, người đó là bạn học cấp 3 của tôi, là học sinh giỏi
nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955679/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.