Ấn tượng của Quý Liên Hoắc về người thân của mình là cha mẹ
nuôi lương thiện nhưng đã mờ nhạt, là anh trai và chị dâu sống
một cuộc sống bình yên nhưng cuối cùng chỉ còn lại một đống
máu thịt, là gã cậu nghiện rượu nghiện cờ bạc chỉ muốn vắt kiệt
chút máu và mồ hôi cuối cùng của cháu trai, cùng với ông ngoại
nằm gục trên giường lò. Và có cả Quý Đại Bảo khóc gào suốt
đêm, đập vỡ bình cổ của anh Chiêu Mưu, gây ra đủ mọi chuyện
đáng ăn đòn.
Những tháng ngày trước kia giống như cơn ác mộng, buộc con
người vốn đã tuyệt vọng phải lùi dần đến khi không thể lùi được
nữa, sau lưng là vực thẳm không đáy và gió lạnh thấu xương,
nếu rơi vào đó sẽ không bao giờ được cứu lên nữa.
Đó là lúc Chiêu Chiêu xuất hiện. Anh nhẹ nhàng kéo cậu từ rìa
vách đá vào vòng tay mình, trao cho cậu tất cả những gì trước
đây cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới, về vật chất và tinh thần, lấp
đầy cơ thể cậu từng chút một.
Nhưng bây giờ Chiêu Chiêu hỏi cậu có muốn tìm lại gia đình thật
không. Ngoại trừ Chiêu Chiêu, những người khác trên đời này chỉ
là người qua đường, cái gọi là gia đình thực sự của cậu mười
năm nay chưa từng xuất hiện, trước đây cậu không cần họ, bây
giờ cũng không cần.
Quý Liên Hoắc gần như có thể tưởng tượng rằng sau khi Chiêu
Chiêu giúp cậu tìm được người thân thật sự, anh sẽ giao hẳn cậu
cho những người được gọi là người thân đó, sau đó dần dần xa
lánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955681/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.