Hai đứa trẻ đó bây giờ ở đâu?
Mấy cụ già nhìn nhau, đều có vẻ bối rối.
"Tôi chỉ nghe nói hai đứa bé được một gia đình họ Tề nhận
nuôi." Một bà lão chậm rãi nói.
"Họ Tề?" Lãnh Uyển Âm bắt được thông tin quan trọng.
"Cũng có thể là họ Quý." Bà lão đã rụng nhiều răng, nói hơi
ngọng.
"Bà có biết vị trí gần đúng của gia đình đó ở đâu không?" Lãnh
Uyển Âm ôm lấy ngực, cố gắng không tỏ ra quá kích động.
Mấy cụ già thảo luận một hồi, không chắc chắn nên chỉ nói được
hai hoặc ba địa điểm, Lãnh Uyển Âm lấy điện thoại di động ra
ghi lại từng nơi một, sau khi rời thôn Rạch Đá, họ không ngừng
nghỉ mà lao thẳng đến thôn bên cạnh.
Ông lão chăn dê đi theo cả nhóm, làm phiên dịch và hướng dẫn,
sau hai ba ngày điều tra liên tục, đi đến hai thôn, hỏi thăm từng
người nhưng không có kết quả gì, ông lão cũng sắp không chịu
nổi.
"Tôi nói này, các người định tìm bao lâu?" Ông lão cảm thấy
công việc này so với chăn dê còn vất vả hơn nhiều, mỗi ngày
đều làm phiên dịch, giọng khàn hết cả rồi. "Việc này đã xảy ra
hơn mười năm trước, người có trí nhớ không tốt đã sớm quên
mất rồi."
"Nếu đã từng có người đến, thế nào cũng để lại dấu vết." Lãnh
Uyển Âm lau mặt bằng khăn, giơ tay lên dùng dây thun cột tóc
đơn giản. "Chỉ cần tìm được một chút chứng cứ là có thể huy
động thêm nhiều nhân lực đi tìm, đây là hai đứa cháu của nhà
họ Lãnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955687/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.