"Có người khác lo việc nhà cho tôi." Nét mặt Vương Chiêu Mưu
vẫn như thường, lưng tựa vào sô pha trong tư thế tự nhiên, đôi
chân dài nhẹ nhàng gác lên nhau.
"Cũng phải." Lãnh Tu Minh mỉm cười đứng dậy, giơ tay chỉ xung
quanh: "Tôi tham quan khu vực chung được không?"
"Tự nhiên." Vương Chiêu Mưu lắc nhẹ tách trà.
"Không giấu gì anh." Lãnh Tu Minh thăm phòng khách, đánh giá
tranh và thư pháp cổ đặt trong phòng khách: "Ngoại trừ hai đứa
em họ của tôi, ba tôi trước khi kết hôn cũng rất phong lưu, tôi
cũng cứ phải lo có đứa con ngoài giá thú nào đó đột nhiên nhảy
ra tranh giành tài sản nhà họ Lãnh với tôi."
Lãnh Tu Minh thong thả bước đi: "Ông nội tôi hiện nay khá lạc
quan về thị trường nước Hoa, nếu thực sự bắt đầu cạnh tranh,
chắc chắn ông sẽ cho tôi và những người khác thể hiện tài năng
ở nước Hoa."
"Vậy nên..." Lãnh Tu Minh quay lại nhìn Vương Chiêu Mưu, nở nụ
cười: "Có bạn bè giúp đỡ ở nước Hoa thật sự là một việc đáng
mừng."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, im lặng không đáp.
"Nếu mọi chuyện thực sự như tôi nghĩ, nếu tôi thắng trận chiến
này, tôi sẽ mang lại lợi ích không thể tưởng tượng nổi cho những
người đã giúp đỡ tôi." Lãnh Tu Minh liếc nhìn phòng ăn cạnh
phòng khách, tiện tay cầm một quả táo trong giỏ trái cây trên
bàn ăn lên.
"Đương nhiên, tình huống tốt nhất chính là không có tranh đấu,
hết thảy đều bình yên..." Ngay vào lúc Lãnh Tu Minh cầm lấy con
dao gọt trái cây trong giỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955685/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.