Quý Đại Bảo nằm bò trên giường, ủ rũ buồn bã nhìn chú út ngày
đầu đi làm về. Nó chưa bao giờ thấy ai đi làm cả ngày rồi mà
còn vui vẻ như vậy.
Quý Liên Hoắc kiểm tra mông Quý Đại Bảo, mấy vết bầm tím đỏ
trước đó đã nhạt đi gần hết, thằng nhóc đang nước mắt rưng
rưng, không dám lên tiếng.
"Sau này không được như vậy nữa." Quý Liên Hoắc bế cháu trai
đi vòng quanh phòng hai vòng, kiểm tra nhiệt độ trên trán Quý
Đại Bảo, trong mắt thấp thoáng chút ấm áp.
Quý Đại Bảo khịt mũi, cái miệng đỏ bừng, thu mình lại không nói
gì.
"Chú dạy con." Quý Liên Hoắc cúi nhìn nó: "Khi bị đánh phải
căng cơ ra, như vậy mới không bị đau nhiều, còn có thể bảo vệ
xương cốt và nội tạng của con."
Quý Đại Bảo nghe vậy thì tái mặt, nhưng nhìn vẻ mặt chú út thì
mơ hồ hiểu được. Đây là kinh nghiệm chú út rút ra được sau bao
lần bị đánh. Quý Đại Bảo không khỏi nhớ đến cái lần bị bọn côn
đồ bao vây, chú út đã bảo vệ nó, dùng chính cơ thể mình để
chặn đòn đánh từ bên ngoài. Chú út còn đau hơn cả nó nhiều.
Bọn côn đồ đó đánh gậy nào cũng dùng hết sức, nếu bị trúng
một gậy, nó không chết cũng sẽ tàn tật. Sở dĩ nó có thể sống an
toàn đến ngày nay là vì chú út bảo vệ nó như một người cha.
Thực ra chú út không cần phải làm vậy.
Quý Đại Bảo cúi đầu, áy náy nhìn chân mình. Kiếp trước sau lớn
hơn một chút, nó có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955721/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.